"Duyên phận ý trời" ngủ ngoan anh nhé!


Bài nhạc xưa vang lên bên trong một quán cà phê ven đường. Mùa đông này Hà Nội lại đón thêm một đợt rét mới. Những dòng người cứ hội hả vội bước trong đêm đông, khô hanh gió buốt. Mọi thứ gấp gáp vội vã và có lẽ chỉ có một mình em lang thang, bước những bước chân chậm rãi từ tốn, không vội vàng cũng không gấp gáp, cứ ôn tồn mà bước đi trên con đường cũ. Đã lâu lắm rồi em mới lại đi bộ trên quãng đường này, lâu đến nỗi em không nhớ lần cuối cùng em đến đây là khi nào, chỉ biết là đi một mình...Và biết rằng, mỗi lần song hành cùng nó, em lại nhớ đến anh, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt ấm áp, nhớ khuôn mặt lạnh lùng, suy tư của anh...

Đã ba năm trôi qua từ ngày anh rời xa em, ba năm không phải là quãng thời gian ngắn, nhưng em cứ ngỡ như là mới đây thôi ạ. Thời gian cứ trôi, mọi kí ức bị bụi thời gian phủ mờ, nhưng không thể khiến em quên đi tất cả về anh, về những yêu thương và cả một nỗi đau mà anh để lại cho em...

Em vẫn nhớ tất cả, như thể nó mới xảy ra hôm qua thôi...

Nhớ ngày anh và em gặp nhau, tình cờ, cố ý hay là do duyên trời sắp đặt? Liệu anh có nhớ không? Còn em rất nhớ : Anh gặp em khi em và nhỏ bạn bị tai nạn trên đường còn anh thì đang vội vã ra sân bay. Anh đã lỡ chuyến bay khi giúp em đưa nhỏ bạn vào bệnh viện. Em thì chỉ bị xây xát nhẹ, còn bạn em thì bị nặng hơn. Lần đầu tiên em chứng kiến bạn mình như vậy, em đã rất sợ, rất hoảng loạn, đứng run bần bật.

Anh, một người em chưa từng quen biết đã nắm chặt lấy hai vai em, nhìn thẳng vào mắt em mà động viện. Đôi mắt ấy, đôi mắt sâu thẳm, ấm áp, khó hiểu... Đêm đó anh đã ở lại cùng em, cho tới khi chị họ em đến . Em thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết là khi tỉnh dậy anh đã đi rồi, chị em bảo anh chỉ xin phép đi cho kịp chuyến tàu đêm vì anh đã lỡ mất chuyến bay. Lời cảm ơn em chưa kịp nói mà cũng không biết tìm anh ở đâu, không một thông tin, không một lời hỏi anh là ai, làm gì, đến từ đâu...chỉ biết là anh đang trên đường đi công tác, thấy em gặp nạn nên giúp.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, em cứ lao đầu vào học, vào các hoạt động xã hội, tình nguyện, em gần như quên mất anh, quên mất ân nhân đã giúp đỡ mình. Cho đến một ngày, em đang dừng xe ở ngã tư vì đèn đỏ, em thấy bóng dáng ai đó trong bộ quân phục màu xanh, em thấy quen lắm, nhưng lại không thể nhớ được, đến khi anh đi qua rồi em mới sực tỉnh, ngoảnh đầu tìm anh thì bóng anh đã mất hút...Em cũng cười nhạt rồi cho qua...Đôi khi nghĩ lại rằng sao chúng ta trớ trêu thế anh nhỉ?

Mãi đến khi em gặp lại anh, em lại va vào anh khi đang lúi húi tìm sách, đầu óc thì trống rỗng, nhạt nhòa giống như cơn mưa bụi ngoài kia...em không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào ngày ấy, em chỉ nhớ là em rất buồn, rất bực tức...thật ra là em va vào anh, chồng sách rơi xuống, em vừa cúi xuống nhặt, bất lực, bực tức lên tiếng mắng anh sao đi không nhìn đường. Anh ngạc nhiên nhìn em cười, nói nhẹ nhàng : " Hình như nãy giờ tôi đứng yên, còn em di chuyển thì phải".

Anh không biết rằng lúc đó, mặt và người em đã nóng lên như thế nào đâu. Và cả một niềm vui đang len lói khi tìm được ân nhân của mình. Thay lời cảm ơn, em đã mời anh đến một quán cà phê gần đó. Rồi em cũng biết được anh là một chiến sĩ cảnh sát, anh là trai gốc Hà Nội, còn em là một cô bé người Đà Nẵng ra Hà Nội theo học. Dần dà em với anh gặp nhau vào những ngày cuối tuần thường xuyên hơn, gọi điện, nhắn tin nhiều hơn, đương nhiên đó là lúc anh đã hoàn thành nhiệm vụ...Anh đưa em đi thăm những ngóc ngách, giới thiệu chi tiết cho em mọi thứ về Hà Nội, có lẽ mỗi nơi đều là kỉ niệm của anh cũng bạn bè và gia đình...và bây giờ có thêm em trong đó...

Một năm từ ngày quen anh, anh đã ngỏ lời muốn em làm bạn gái anh...Đó là một buổi chiều thu, nắng vàng nhẹ rải khắp con đường và nắng đã len lỏi vào sâu trong từng ngóc ngách của trái tim em, khiến nó cứ đập liên hồi, run lên vì hạnh phúc...

Thời gian bên anh, đã giúp em hiểu về anh nhiều hơn những gì mà trước đây em từng được biết, em đã có thể hiểu được phần nào ánh mắt ấy, ánh mắt lạnh lùng ấm áp và đong đầy cả sự yêu thương cũng như sự tổn thương của thời thơ bé mà anh đã phải chịu đựng. Đã làm em càng yêu, càng hiểu và càng cảm thông cho anh nhiều hơn...Anh đã cho em biết, thế nào là tình yêu đầu đời, thế nào là sự hờn ghen, giẫn dỗi khi yêu, thế nào là sự lo lắng sốt ruột. Anh là người đã mang đến cho em rất nhiều niềm vui, những khoảnh khắc những kỉ niệm đẹp và cũng là những kí ức đau thương...

Lúc đầu em cũng trách móc, sao anh khi nào cũng công việc, rồi dần em cũng quen, khi cuối tuần,ngày lễ người ta có đôi có cặp đi chơi còn em thì nằm ở nhà đọc sách, xem ti vi hay lang thang một mình vì anh còn bận làm nhiệm vụ...Em luôn tự hào vì đã yêu anh. Rồi dần em cũng học được cách thông cảm, hiểu cho anh vì lí do công việc hủy hẹn với em, ngày sinh nhật em anh công tác xa không thể về, chỉ có thể điện thoại chúc mừng, những ngày đông lạnh giá, người ta có người đón đưa, nhưng em vẫn âm thầm lặng lẽ một mình với những dòng tin nhắn nhắc nhở giữ ấm. Chính anh đã dạy cho em bài học về sự vị tha, sự kiên nhẫn, tập đứng trên đôi chân của mình mà không dựa dẫm như trước đây, một phần mãnh mẽ của anh đã truyền cho em...Anh không chỉ dạy em cách yêu bằng con tim mà còn là cách yêu bằng lý trí...

Ấy thế mà ông trời như đang trêu đùa em vậy, đã mang anh đến với em, sao lại nỡ mang anh đi mãi mãi... Em tình cờ gặp anh trong bệnh viện. Nhưng rồi lần cuối cùng em gặp lại anh cũng ở nơi đây. Anh hi sinh rồi, trong khi đang làm nhiệm vụ vào một ngày gió lạnh.... Anh ra đi, nhìn gương mặt anh thanh thản, mà lòng em đau quặn xe, ruột gan rối bời... Anh đi rồi, nhưng nỗi đau, sự tiếc thương anh để lại cho em cho gia đình, cho mọi người sao khôn nguôi. Ngày em tiễn anh về với đất mẹ, là một ngày nắng đẹp... Nhưng lòng em lại giông tố, em chỉ còn là một người vô hồn, nước mắt cạn, đôi mắt thất thần...Mọi thứ cứ khiến em nghĩ là mình đang mơ...nhưng sự thật là em đang rất tỉnh táo...em mất anh thật rồi.

Ba năm cứ thế mà trôi qua, nỗi đau ngày nào em vẫn còn thấu. Nhưng giờ đây em đã mạnh mẽ hơn, em đã từng sụp đỗ, nhưng đã tự đứng lên trên chính đôi chân của mình, như bài học anh đã từng dạy em, em phải sống, sống thật tốt vì em biết đó là điều anh mong muốn. Em đã học được cách đối mặt, đón nhận và chấp nhận. Bây giờ khi suy nghĩ đã vơi bớt những nỗi đau buồn. Trong em sẽ mãi là kí ức về anh, kí ức vàng nắng của sắc thu và lạnh buốt của gió đông. Em đã hiểu hơn câu nói :" Duyên phận ý trời"...Rồi cũng sẽ có người khác đến và yêu thương anh như cách mà anh đã yêu thương em...

Có những thứ sẽ mãi mất đi, không tồn tại nữa, nhưng sẽ vẫn còn đó, những khoảng không, những mảng kí ức xa mà gần. Chỉ cần sống tốt, sống hết mình, yêu thương cho xứng...để mai đây không bao giờ phải hối tiếc vì sao trước đây ta chưa lấp đầy...Đó là bài học cuối cùng mà anh dạy em...nó sẽ theo em đi mãi suốt cuộc đời. Ngủ ngoan anh nhé...