Tớ thích mưa vì nó giống cậu


Sự thực là cậu đã ra đi và bỏ tớ lại cùng mùa hạ, cùng những cơn mưa. Cậu ra đi khi tớ chưa thực sự can đảm để nói lời yêu cậu. Nhưng rồi tớ nhận ra rằng yêu thương đâu cứ phải thốt lên thành lời. Yêu thương từ những điều thầm kín nhất. Và tớ vẫn cứ tin tưởng rằng, vào một ngày nào đó cậu sẽ trở về cùng với mùa hè nắng ấm và những cơn rì rào. Và chúng ta sẽ lại nắm tay nhau trong những làn mưa.

Cuối tháng 4 mùa hạ ùa về với những cơn mưa rào bất chợt, thất thường và đôi lúc cũng đỏng đảnh chẳng khác gì một đứa con gái. Và dĩ nhiên tớ chẳng bao giờ thích điều đó, vì tớ là con trai mà. Con trai là chúa ghét những gì thuộc về tính cánh của con gái. Và tớ cũng chẳng thích mưa. Ồn ã, đỏng đảnh thất thường như con gái vậy. Nhưng tớ cũng đâu có ngờ được rằng, chính cái thứ mà tớ ghét cay ghét đắng ấy đã mang cậu đến với cuộc sống đầy tẻ nhạt và vô vị của tớ. Tớ phải cảm ơn nó, cảm ơn những cơn mưa đó, như một thứ cầu nối giữa hai con người, hai trái tim.

Tớ vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau. Hôm đó trời trút mưa tầm tã, vội vã lao ra khỏi lớp học thêm với một chiếc dù. Và khi đó, có một cô bé xinh xắn đứng trước mặt tớ và bảo rằng: muốn-đi-nhờ-ô ra ngoài nhà chờ xe buýt, tớ gật đầu đồng ý. Đó không phải là lần duy nhất chúng ta gặp nhau, chúng ta còn gặp nhau những ngày sau đó, gặp nhau ở chỗ học thêm, gặp nhau ở xe buýt cùng với những cơn mưa rì rào!

Cậu đã bước vào cuộc sống của tớ như vậy đó. Lặng lẽ nhẹ nhàng và dường như bất chợt. Một cảm giác như mưa ồn ã, nhưng cũng lắng đọng và ngọt ngào. Cậu vẫn thường hay kể cho tớ nghe những cậu chuyện về cuộc sống, về bạn bè hay cả những cơn mưa trong kí ức tuổi thơ.

Đã có lúc tớ vu vơ hỏi cậu rằng:

- Tại sao lại thích mưa như vậy?

- Vì mưa giống một ai đó. Cậu cười!

- Giống ai?

- Không nói. Hì. Thế cậu có thích không?

- Cũng không thích lắm. Tớ cười.

Cậu không nói gì chỉ cười và đột nhiên cậu nắm lấy tay tớ, chạy ra ngoài trời mưa. Mặc cho những cái nhìn của mọi người ở nhà chờ xe buýt...

Cũng chẳng biết từ khi nào tớ lại cảm mến những cơn mưa của cậu. Mỗi khi trời mưa, tớ thường ngồi bên khung cửa sổ và lặng ngắm những hạt mưa rơi. Lắng nghe thanh âm trong trẻo và dịu dàng của cuộc sốn. Để rồi nhận ra rằng đọng lại trên những cành lá non xanh ấy là nụ cười ngọt ngào của cậu.


Tớ - một thằng con trai luôn cảm thấy bất mãn với cuộc sống, cho rằng cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì cả nhưng nhờ cậu, tớ cảm thấy yêu cuộc sống hơn, yêu bản thân mình hơn.

Và đó cũng là lần đầu tiên tớ cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu rung động trước một người con gái. Tớ thầm mến cậu, như những chiếc lá kia chờ đợi những cơn mưa, như những mầm non ẩn mình trong lớp vỏ sần sùi chờ ngày nhú lên, trước sự đón chào của ngày mới!

Cậu là cô nàng kì quặc nhất mà tớ từng biết. Không giống bất kì một đứa con gái nào cả. Không có tớ, cậu vẫn thường hay đi dạo một mình vào những buổi chiều, những ngày mưa, đôi mắt trong veo của cậu dường như thu tất cả đất trời vào đó và có lẽ là cả tớ nữa.

Đã có lúc tớ ngẩn ngơ, tự hỏi mình rằng:" Cậu đã khi nào thích tớ chưa nhỉ nhưng để rồi ngay sau đó tớ lại gạt phăng đi cái ý nghĩ vẩn vơ đó đi. Tớ nghĩ rằng sẽ chỉ nên dừng lại ở ranh giới này thôi, mãi là tình bạn đẹp.

Và mọi thứ trong cuộc sống vẫn trôi qua theo quy luật vốn có của nó. Tớ và cậu vẫn là những cô bé, cậu bé học trò vô tư hồn nhiên như ngày nào! Cuối hạ những cơn mưa, cũng ngớt dần. Mùa thu trở lại với những nét mơ màng và vốn có của nó. Lần đầu tiên cậu nghỉ ở chỗ học thêm, chắc cậu ốm vì bây giờ đang là thời khắc giao mùa mà.

Hai hôm sau vẫn không thấy cậu xuất hiện, mùa thu cũng đã tới rồi.

Hôm thứ 4 cậu trở lại...

- Tớ bị ốm mấy hôm nay bây giờ mới đỡ. Cậu nói.

- Nghỉ liền tù tì à?

- Trung này…

- Sao à...?

- Từ tuần sau tớ phải nghỉ học ở chỗ này rồi.

- Cậu chuyển sang chỗ khác sao?

- Tớ không đi học thêm nữa. Vì…vì gia đình tớ sắp chuyển vào trong Nam. Tớ tới đây để tạm biệt cậu. Khi đó mắt cậu đỏ hoe.

- Vậy thì khi nào cậu đi?

- Có lẽ là tuần sau.

Rồi sau đó cả hai cùng im lặng, như để cho khoảng trời mùa thu rộng ra, mênh mang hơn. Có lẽ với cậu đó là mùa thu cuối cùng.

Sự thực là cậu đã ra đi và bỏ tớ lại cùng mùa hạ, cùng những cơn mưa. Thời gian đầu, tớ cảm thấy lòng mình trống trải. Cậu ra đi khi tớ chưa thực sự can đảm để nói lời yêu cậu. Nhưng rồi tớ nhận ra rằng, điều đó chẳng có nghĩa lí gì cả, bởi vì yêu thương đâu cứ phải thốt lên thành lời, phải thể hiện. Yêu thương từ những điều thầm kín nhất. Tớ và cậu đều tin rằng, yêu thương sẽ lớn dần yêu, bền chặt hơn theo thời gian và sẽ trưởng thành lên khi cả hai con người, hai trái tim đã hiểu.

Và tớ vẫn cứ tin tưởng rằng, vào một ngày nào đó cậu sẽ trở về cùng với mùa hè nắng ấm và những cơn rì rào. Và chúng ta sẽ lại nắm tay nhau trong những làn mưa.

Sẽ vẫn nhớ mãi câu nói cuối cùng của cậu ngày hôm đó: "Tớ thích mưa vì nó giống cậu, Trung à".