Để không hối tiếc vì những lời chưa nói


Tình cảm tuổi học trò trong sáng quá và cũng rắc rối làm sao. Từ mai mình sẽ không quay đi khi gặp ánh mắt Trung nữa. Mình sẽ nói với bạn ấy rằng: “Nga mến Trung”. Cho dù câu trả lời là gì thì mình cũng không phải hối tiếc vì những lời chưa nói.

Tặng cho những tháng ngày hồn nhiên, trong trẻo, mơ mộng áo trắng đến trường mùa cuối cùng.

- Sao trông mày buồn thế, thằng Trung không ngó ngàng gì tới mày chứ gì?

- Không.

Ôi giá mà Nga “Ừ” với Ngọc một tiếng cho lòng thanh thản thì có mất mát gì, sao Nga cứ tự dối lòng như thế nhỉ! Do Nga sợ “bàn dân thiên hạ” xì xầm bàn tán về một đứa con gái mến một thằng con trai mà tên kia không hề hay biết. Trời ơi, giá như Nga là một thằng con trai thì trong hoàn cảnh này nó sẽ chạy nhanh tới chỗ người nó “thầm thương trộm nhớ” mà hét lên rằng “tớ thích ấy”. Nhưng ông trời đã định nó sinh ra là một đứa con gái. Lúc này đây nó nhận ra rằng nó thích Trung nhiều hơn nó vẫn nghĩ. Đúng, nó thích Trung nhưng Trung thì có vẻ thích Mai - cô bạn thân của nó. Còn Mai, Mai đã có Hoàng. Cuộc sống sao mà rắc rối thế…

Lần đầu tiên nhìn thấy Trung, cả Nga và Mai đều bị “tiếng sét” đánh trúng ngay tim. Đó là hôm đội tuyển học sinh giỏi của trường bắt xe bus lên thị xã Gia Nghĩa dự thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Trung và các bạn khác đang ngồi ghế thì có một bà cụ lên xe. Ghế ngồi đã hết, thế là Trung nhường ghế cho bà cụ còn Trung thì đứng. Mai và Nga ngồi ghế dưới nên đã có dịp quan sát toàn cảnh hành động siêu dễ thương của Trung.

- Mai ơi, bạn nam mặc áo carô, mũ nâu vừa nhường ghế cho bà cụ nhìn nam tính nhỉ, bạn ấy học lớp nào mày biết không?

- Tao cũng không biết nữa, nhìn lạ quá. Mà nó nhìn đẹp trai đấy mày ha.

Lúc ấy Phúc ngồi cạnh bảo:

- Bạn ấy là Trung, học lớp 12C3 cùng tầng 2 dãy nhà A với tụi mình đấy.

Mai hỏi Phúc:

- Phúc biết bạn ấy à?

- Phúc biết sơ sơ thôi à, Trung học cùng lớp luyện thi đại học khối A với Phúc.

Mai và Nga nhìn nhau cười, thế là sẽ có thể gặp Trung ở trường dài dài.

Xe bus ghé trạm cho một vài người xuống, ghế cạnh Mai trống người, Mai gọi Trung đến ngồi.

- Bạn là Trung đúng không?

- Sao bạn biết tên mình hay vậy?

- Ừ. Mình là Mai, còn đây là Nga. Mai và Nga thi Văn, còn Trung?

- Trung thi Hóa.

- Trung ôn được nhiều chưa? – Mai hỏi.

- Trung ôn được sơ sơ thôi à, Mai và Nga thì sao?

- Mai cũng vậy đấy!

- Ba đứa mình giống nhau ở điểm này rồi đấy. - Bây giờ Nga mới có cơ hội lên tiếng.

Rồi Mai và Trung tiếp tục nói chuyện, Nga ngồi lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn tên con trai mới quen rồi nhanh đưa mắt ra ô cửa kính…

Trung là một học sinh sáng giá trong đội tuyển hóa của trường. Với những đứa học lớp xã hội như Mai và Nga thì Trung quả thật là một “idol hóa học”. Học chung trường, chung khối gần 3 năm, lớp 12B của Mai và Nga chỉ cách 12C3 của Trung lớp C1, C2 vậy mà đến tận bây giờ hai đứa mới biết Phan Đức Trung là ai.

- Trung hôm trước làm bài tốt không!

- Trung làm cũng tàm tạm thôi. Còn Nga?

- Nga cũng vậy, chỉ tạm tạm.


Cuộc trò chuyện trong lần tình cờ gặp nhau ở cầu thang ấy diễn ra nhanh chóng vì Nga và Trung, hai người vào hai lớp khác nhau. Mai là hoa khôi của lớp 12B - lớp được toàn dân trong trường đề cử là lớp có nhiều “miss dễ thương” nhất trường. Nga cũng được xem là “dễ xương” nhưng chưa được “đánh giá cao” như Mai. Xét về “nhan sắc”và “tài năng” thì cả hai đều được xem là “ngọc nữ” của 12B. Mai giỏi văn, học những môn tự nhiên cũng khá, khả năng giao tiếp tốt, rất biết cách nói chuyện vậy nên mọi người từ thân quen cho tới…mới quen đều yêu mến và muốn kết bạn với mai. Trái với tính cách sôi nổi, hài hước của Mai thì Nga khá điềm tĩnh, sâu sắc và thấu hiểu. Nga chỉ học được Văn còn mấy môn tự nhiên thì luôn là “nỗi ám ảnh”. Nga không giỏi trong khoản trò chuyện như Mai, trong Trung thì Nga hoàn toàn mờ nhạt chứ không ấn tượng như Mai.

Vì trót lỡ “cảm” chàng Trung nên Nga rất…nhiệt tình đi giặt giẻ lau bảng giúp các bạn trực nhật. Đơn giản và dễ hiểu bởi đường tới WC phải đi ngang qua 12C3. Mỗi lần đi ngang qua lớp Trung, Nga đều cố tình đi chậm lại, lén liếc mắt vào bên trong ngắm Trung trong giây lát rồi nhanh chóng quay mặt đi vì sợ bắt gặp ánh mắt Trung (đấy là Nga tưởng tượng chứ ánh mắt Trung đâu có đi tìm và bắt gặp ánh mắt Nga).

Trong trường Nga gặp Trung vài lần nhưng Nga chọn giải pháp khi đối diện là nở một nụ cười cùng một ánh mắt nhìn không sâu, Nga quay vội vì không dám nhìn nhiều đôi mắt Trung. Mặc dù Nga rất muốn trò chuyện với Trung nhưng Nga không đủ can đảm để bắt chuyện gì ngoài những câu chào hỏi xã giao. Nga không biêt phải nói gì, trái tim non nớt của Nga đang nhảy lô tô trong lồng ngực, Nga không biêt phải bắt đầu như thế nào! Khác hoàn toàn với Nga, lần nào gặp Trung thì Mai cũng đứng nói chuyện rất sôi nổi, rất hào hứng. phải chăng vì Nga mến Trung nên nó mới run, mới lo lắng và đầy bối rối. Mai thì khác, Mai đã có Hoàng, Mai xem Trung là bạn và không có “suy nghĩ” gì nên cứ nói chuyện thật tự nhiên và thoải mái. Nga luôn quan niệm “là chính mình thật tuyệt” ấy vậy mà giờ đây Nga ước Nga được như Mai…

- Mai ơi , tao thích Trung mất rồi.

- Tao biết, mày còn chờ gì nữa, tiến tới đi chứ.

- Tiến tới cái gì mà tiến, tao thích Trung nhưng Trung đâu có biết!

Mai cốc nhẹ vào đầu con bạn thân và nhìn nó thật lém lỉnh:

- Ngốc ơi, ngốc không nói thì làm sao mà Trung biết được, ngốc phải nói ra cho người ta hiểu tình cảm của ngốc chứ!

- Hả? Cái gì? Thôi đi, tao đâu dám nói chứ.

- Hay để tao nói giùm mày?

- Thôi, thôi cho tao xin, hic. Nếu nói thì tao sẽ tự nói. Nhưng mày ơi, mày chỉ cho tao vài chiêu và bí kíp làm như thế nào để bắt chuyện và trò chuyện với Trung thật tự nhiên đi, tao kém khoản này lắm.

- Tao không biết phải chỉ cho mày cái gì nữa. Quan trọng là mày tự tin, cứ nói chuyện bình thường là OK.

Nga nguýt con bạn:

- Nói như mày ai mà chẳng nói được.

Nói như vậy chứ Nga chẳng đủ can đảm mà chạy qua 12C3 tìm và nói chuyện với Trung. Vẫn là bệnh cũ, nhát hít chẳng biết phải nói gì cho ấn tượng, trái tim lại nhảy nhót trong lồng ngực và những ánh mắt tăm tia nhìn Nga. Ối, thế thì còn gì là thể diện của á khôi 12B, của con gái lớp B nữa. Thiên hạ lại được dịp đồn ầm lên: ai đời cọc đi tìm trâu…

Nga đã nhận ra rằng người Trung thích là Mai. Lúc Nga và Mai đi ngang qua 12C3 Trung đã gọi Mai lại và nói gì đó. Vì Trung gọi có mình tên Mai: “ Mai ơi” chứ không hề xuất hiện chữ “Nga” nên thể diện và lòng tự ái ra lệnh Nga 12B thẳng tiến mà lòng buồn tênh. Lát sau Mai trở về:

- Nga ơi, Trung nói tao sau giờ học ở lại một chút. Tao hỏi có rủ mày không thì Trung nói không mày à.

- Ừ, sau giờ học mày ở lại xem Trung nói gì, tao về trước cũng được.

- Tao ở lại có gì sang mai tao kể mày nghe nhé!

- Ừ.

Nga đáp lại mà lòng đầy giận dỗi. Trung thích Mai, đó là sự thật. Và Nga nghĩ rằng nó chẳng có ưu điểm gì cuốn hút khiến Trung để ý. Nếu nó là Trung thì nó cũng sẽ thích Mai.

Hôm sau, giờ ra chơi Nga và Mai ra hành lang lộng gió nhìn ngắm nắng sân trường và “tám” như mọi ngày.

- Nga này, hôm qua Trung hẹn tao ở lại, Trung tặng tao một cây xương rồng nhìn xinh lắm.

- Mai ơi, Trung thích mày đấy, mày nghĩ sao?

- Ơ, sao mày lại nghĩ vậy?

Nga không nhìn thẳng vào mắt Mai như bao lần trò chuyện, Nga khẽ nhìn ra khoảng không vô định trước mắt rồi lại ngước nhìn mây bay:

- Thường thường người con trai tặng cho người con gái một cây nhỏ nghĩa là nó đang ngầm bày tỏ tình cảm. Ý là ngày ngày mày hãy nâng niu,chăm sóc cây nhỏ ấy, khi cây dần lớn lên thì Trung mong rằng tình cảm của mày và Trung sẽ cũng lớn lên.

Mai trầm ngâm một xíu rồi nhìn Nga chân thành:

- Tao thật sự không nghĩ đến chuyện tình cảm vượt mức tình bạn với Trung mày ạ. Chẳng lẽ vì sự hòa đồng, thân thiện mà Trung hiểu lầm… tao mến Hoàng, mày biết mà!

- Ừ, nhưng Trung thích mày thì đấy là quyền của Trung, cũng như Trung thích mày nhưng tao vẫn cứ mến nó vì là quyền của tao.

Ngày…tháng…năm…

“Tình cảm tuổi học trò trong sáng quá và cũng rắc rối làm sao. Từ mai trở đi mình sẽ không viện cớ đi giặt giẻ lau để đi qua lớp Trung nữa, cũng không quay đi khi gặp ánh mắt Trung nữa. Mình thấy tự tin hẳn lên. Ừ, mình sẽ nói với bạn ấy rằng: “Nga mến Trung”, cho dù câu trả lời mình nhận được có là gì đi chăng nữa thì ít nhất mình cũng đã dám nói ra tình cảm của minh. Và để rồi sau này mình không phải cảm thấy hối tiếc vì những lời chưa nói…”