Nếu có một điều ước em ước gì?

Anh từng hỏi em: "Nếu có một điều ước em ước gì?". Không cần phải suy nghĩ, em ước mình sẽ luôn bên nhau!

Em vẫn mơ về hạnh phúc xa xôi
Như cánh chim xa mơ về tổ ấm
Như dòng sông mơ về nơi biển cả
Mang theo tấm lòng thương nhớ mênh mang.


Mình tìm thấy nhau từ bao giờ anh nhỉ? Quen nhau đã gần 2 năm rồi mà em vẫn luôn muốn hỏi anh câu đó. Không phải vì em đã quên mà là vì em muốn cả hai ta cùng nhớ về những kỉ niệm đẹp mà người ta thường đặt cho nó cái tên rất trinh nguyên: “Mối tình đầu”. Em quen anh khi anh đang là học viên năm thứ 3 Học viện Cảnh sát nhân dân và em vẫn nhớ như in đó là những ngày mưa tháng Tám.

Ngày ấy gặp em, anh không giống một chàng bạch mã hoàng tử như trong truyện tranh em đã từng đọc, mà anh xuất hiện hết sức giản dị trong màu xanh bộ cảnh phục của người chiến sĩ Công an nhân dân. Chính màu xanh ấy đã gây ấn tượng mạnh cho em ngay từ lần gặp đầu tiên. Vì thế, anh đã nhanh chóng khiến một “bà cô” khó tính như em cũng phải xiêu lòng. Sau lần gặp gỡ ấy, hình ảnh anh cứ hiện hữu trong tâm trí em, cứ mỗi lần thoáng qua màu xanh quen thuộc đó em cứ phải ngoái lại nhìn tới lúc xa khuất mới thôi. Và em nhận ra anh chính là người em đang chờ đợi bấy lâu. Phải công nhận anh mặc cảnh phục đẹp lắm, anh biết không? Mỗi lần như thế em có thể ngồi bên cạnh anh hàng giờ chỉ để ngắm anh thôi! Hồi đó, ước mơ của em cũng là được khoác lên mình màu xanh ấy và cùng anh bước chung trên một con đường. Nhưng con đường nào cũng lắm gian truân và con đường em chọn cũng không phải là ngoại lệ.

Từ khi mơ ước không thành hiện thực em đã rẽ sang một lối mới, con đường đó không có anh bước đi cùng em nữa. Và chính sự lựa chọn của em đã kéo khoảng cách địa lý của em và anh xa nhau hơn. Giờ đây, ở hai đầu nỗi nhớ chơi vơi với khoảng cách gần 2000 km vào một ngày mưa tầm tã thì nỗi nhớ về anh – chàng Cảnh sát của em lại vơi đầy.

Em thích anh khoác bộ đồ cảnh phục.
Giản đơn thôi sao em thấy tự hào.
Bởi màu xanh ấy thật thanh cao.
Như mơ ước hôm nào em đã nói.


Em nhớ anh da diết. Đã gần nửa năm mình không gặp nhau rồi anh nhỉ. Cũng chừng ấy thời gian em sống trong nỗi nhớ mỏi mòn. Vẫn biết em phải mạnh mẽ, phải cứng rắn để anh yên tâm công tác nhưng em không khỏi chạnh buồn, không khỏi rơi nước mắt khi nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay vào mỗi chiều thứ bảy. Còn nhớ anh từng hỏi em: "Nếu có một điều ước em ước gì?". Không cần phải suy nghĩ, em ước mình sẽ luôn bên nhau. Anh cười hiền, trách em đã phí phạm một điều ước vì trái tim anh luôn bên cạnh em rồi.

Thời gian anh và em yêu nhau tính bằng năm nhưng thời gian mình bên nhau chỉ tính bằng ngày, bằng giờ thôi anh nhỉ. Và em cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay nữa. Dường như thời gian luôn tỉ lệ nghịch với cái nỗi nhớ cồn cào và da diết về anh trong em. Có lẽ cũng chính vì thế mà em luôn trân trọng từng phút giây mình bên nhau. Ai đó đã từng nói: "Yêu là hạnh phúc của chúng ta đặt trong hạnh phúc người khác". Em yêu anh, yêu những gì thuộc về anh, những thứ anh chọn và cả những gì anh yêu. Vì thế nên tình yêu mà em dành cho anh nó mạnh mẽ vô cùng anh ạ. Em cũng không biết tự bao giờ em lại bắt đầu coi tất cả tủi hờn, đợi chờ, xa cách, nhớ mong trở thành Hạnh Phúc như thế. Em thật bản lĩnh đúng không anh?

Em thấy cái quãng thời gian mình ở cạnh nhau ngắn ngủi quá. Còn nhớ ngày 2/9 năm đó anh được nghỉ 4 ngày, anh đã về thăm em. Anh dắt tay em dạo trên con đường quen thuộc ấy, bước đi bên cạnh anh em thấy bình yên vô cùng. Anh đã kể cho em nghe rất nhiều chuyện về trường lớp và những giờ tập ngoài thao trường của anh. Em cứ như đứa trẻ ngồi nghe anh kể chuyện cả giờ đồng hồ như thế. Lúc đó em cứ mong thời gian ngừng trôi để em được ngồi cạnh anh mãi thế thôi. Và rồi, 4 ngày lễ ngắn ngủi cũng trôi qua mau. Em sợ cảm giác chia xa, lần này xa anh rồi sẽ lâu lắm nữa chúng mình mới gặp lại.

Ngày xa anh em bỗng thấy mình yếu đuối,
Mi mắt vướng bụi không dụi cũng đỏ hoe…


Em phải tự an ủi mình vì anh là công an, nên em cần phải thực sự trưởng thành và mạnh mẽ khi không có anh bên cạnh.

Đã có lúc em ví tình yêu chúng mình như một con đường dài vô tận, một mình em cô đơn, mỏi mòn chờ đợi và em nghĩ mình sẽ dừng lại. Nhưng anh đã cho em thấy mình chỉ cần đứng lại những lúc mệt mỏi, đứng lại để nhìn về quá khứ, nhìn ra xung quanh và rồi lại để bước tiếp. Cuối cùng em lựa chọn em sẽ bước tiếp cùng anh cho đến hết con đường dù là chông gai hay trải hoa hồng bởi những gì em dành cho anh không chỉ là tình yêu mà còn là sự trân trọng, cảm phục và sẻ chia trong suốt hành trình anh đã chọn.

Tiễn anh đi, lòng buồn man mác nhưng em tin anh sẽ luôn hướng về em. Vì ở đây luôn có một hậu phương vững chắc chờ anh về. Em tin là em sẽ làm được điều đó, miễn sao anh luôn yêu và tin tưởng em như em đã từng tin anh.

Anh đã hẹn khi thu sang, anh sẽ vào thăm, đem theo cả hương hoa sữa nồng nàn và gió mùa thu Hà Nội để tặng cho em, người con gái anh yêu. Nhưng không cần đâu anh! Với em, chỉ cần có anh đã là quá đủ, tình yêu và nhiệt huyết trong anh đã đủ làm em vui và hãnh diện lắm rồi. Mình đã trải qua đủ các cung bậc của tình yêu, có hạnh phúc, buồn vui và cả những giận hờn, thương nhớ phải không anh? Nhưng điều luôn tồn tại trong trái tim em là niềm tin và sự tự hào. Vì thế, em mong anh hoàn thành tốt nhiệm vụ để sớm quay về bên em. Em sẽ yêu và mãi mãi thương anh, chàng Cảnh sát của em ạ.



Em góp nhặt chút nắng Sài Gòn gói vào hành trang nỗi nhớ gửi một người đi xa. Công tác tốt anh nhé Nơi xa ấy có người luôn nhớ và chờ anh.

Yêu anh yêu một nụ cười.
Hy sinh thầm lặng cho đời ngát hương.
Dù anh đi khắp nẻo đường.
Hãy tin em sẽ yêu thương đợi chờ.

Dẫu cuộc sống và học tập còn bao bề bộn nhưng em luôn vững niềm tin vào tình yêu. Đêm nhẹ nhàng trôi trong cái se lạnh của đất trời phương Nam, em chợt hạnh phúc khi nghĩ đến hình ảnh anh đang làm nhiệm vụ của một người chiến sĩ. Màu áo xanh của anh trôi theo em vào giấc ngủ êm đềm.