Ngày hôm qua đã từng


Tôi gọi anh là Nước Đá, vì mặc dù anh có vẻ ngoài thân thiện và dễ gần nhưng đôi khi nói chuyện lại lý trí và thẳng thắn quá, đến nỗi tôi còn gọi đó là “tạt một xô nước đá vào mặt”, nhất là khi anh nói với tôi về những việc liên quan đến tương lai, đến sự nghiệp và cả những ước mơ nho nhỏ giản đơn của một cô bé 17 tuổi là tôi đây. Nước Đá và tôi đều là học sinh trong cùng một ngôi trường cấp 3, à không, nói đúng hơn phải là, tôi đang là học sinh ở ngôi trường ấy, còn anh là một cựu học sinh của trường và cũng là một du học sinh trong đợt nghỉ xuân về thăm nhà…

Chúng tôi thường thức khuya thâu đêm để nói chuyện với nhau trên Facebook. Ban đầu chỉ là những câu hỏi qua loa mang tính chào hỏi và làm quen, lâu dần chúng tôi trở nên thân thiết như những người bạn, thậm chí còn như mức “tri kỉ đã biết nhau hàng ngàn năm về trước”. Nước Đá rất hay nói lảm nhảm, theo tôi là vậy, từ lúc chúng tôi biết nhau đến giờ, nhưng là những chuyện lảm nhảm rất buồn cười và rất…đáng yêu. Những khi tôi có chuyện khó chịu gì đó trong ngày, tôi thường trông chờ đến tối thật mau, để trở về nhà, lên mạng huyên thuyên với Nước Đá và chờ mong anh sẽ trở thành đồng minh với tôi. Nhưng tất thảy mọi lần anh đều nói chuyện rất thẳng thắn, nói rằng tôi sai ở đâu, cần phải xem xét lại như thế nào. Đôi khi bạn cũng biết bản thân mình làm sai đó, nhưng không phải bạn cần ai đó cho lời khuyên mà là cần một người bênh vực và nghĩ như mình thôi…Nước Đá đúng là nước đá, làm tôi rất bực mình, nhưng lại nhanh chóng kể sang những chủ đề chẳng liên quan khác và khiến tôi phì cười vì độ “rất tỉnh” của anh, rồi anh cũng sẽ rất tự nhiên làm tôi nhanh chóng quên đi những chuyện buồn, bực dọc trong ngày.

Nước Đá đã tạo cho tôi một thói quen không tốt, thói quen ỷ lại vào anh và thói quen kể lể mọi chuyện với anh. Tôi không phải người cởi mở, nhưng không hiểu sao lại đem hết ruột gan mình ra nói cho anh nghe…Bạn bè tôi nói, hoặc là anh đã thành tri kỉ thật sự của tôi, nghĩa là một người tôi hoàn toàn có thể tin tưởng, hoặc là…tôi đã thích anh mất rồi. Là thích sao? Tôi cũng không rõ, xúc cảm ấy mơ hồ lắm, tôi không tài nào định hình được, nhưng tôi thấy mất mát khi mà Nước Đá không quan tâm đến tôi nữa, hoặc một ngày anh quá bận rộn nên không thể nói chuyện với tôi. Có lẽ mối quan hệ này sẽ mãi mãi như vậy, nếu như không có một chuyện xảy ra vào một ngày đẹp trời kia. Cảm xúc của con người hay bị lý trí của chính mình cố tình đè nén xuống lắm, thật ra là không muốn thừa nhận mà thôi; thế nhưng chỉ cần ngoại cảnh tác động một cái gì đó, chỉ cần có một chất xúc tác nho nhỏ, thì xúc cảm sẽ nổ tung và tuôn ra dữ dội hơn nữa. Cảm xúc của tôi đối với Nước Đá chắc cũng đã bị kìm nén như vậy.

Buổi chiều hôm ấy là một chiều không nắng hiếm hoi của Sài Gòn, bầu trời có màu trong trong nhưng xam xám rất kì lạ. Nước Đá sang tận nhà chở tôi đi chơi, chỉ vì chúng tôi đã thoả thuận thế này: Anh có xe nhưng lại không biết đi đâu vì cảm thấy lạc lỏng giữa lòng thành phố rộng lớn mà anh đã rời bỏ khá lâu này, tôi thì lại có vô vàn chỗ để đi nhưng lại không có nổi một chiếc xe để đi dạo vòng quanh, thế là tôi sẽ thành “guide” cho anh, bù lại anh phải làm “xế” cho tôi trong một ngày để tôi được tự do rong chơi. Cứ thế chúng tôi tự nhiên đi chơi cùng nhau mà chẳng mảy may suy nghĩ điều gì. Anh chở tôi đi qua những con phố rộng lớn ở trung tâm thành phố với những dòng xe và dòng người tấp nập, rồi lại chở tôi qua những nơi xa xa ở ngoại ô để tận hưởng cái không khí trong lành và thoáng đãng, tránh xa những xô bồ và nhộn nhịp của thành thị.
Tôi thấy bản thân mình rõ ràng là mâu thuẫn, mâu thuẫn cực độ. Một mặt tự nói với chính mình chỉ xem anh như một người bạn tâm giao để chuyện trò, mặt khác lại có những suy nghĩ mông lung vô cùng. Như lúc đi ngang qua một khu đô thị mới với những hàng cây xanh xanh toả bóng mát êm dịu và ngước nhìn bầu trời cao rộng không một tí mây bồng bềnh ấy, nhìn thấy tấm lưng vững chãi của người ngồi trước mặt, tôi lại có cảm giác muốn ôm thật chặt tấm lưng ấy, và còn có cảm giác được chở che nữa, như thể dù trời đất có đổ sụp xuống thì vẫn không có gì đáng sợ vì người trước mặt chắc chắn sẽ bảo vệ cho mình. Tôi cố xua tan mấy ý nghĩ đó trong đầu, nhưng lại không điều khiển được mình ngẩn ra vài giây cười như một con ngốc.

Ngoại cảnh lãng mạn chính là điều rất đáng sợ, vì bản thân mình sẽ không làm chủ cảm xúc của mình được. Ngồi trên đài phun nước hướng mắt nhìn ra xa chờ hoàng hôn buông xuống và chờ cây cầu rực rỡ lên đèn, tôi và anh trò chuyện về những điều mang tầm “vĩ mô” mà đến giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy khâm phục chính mình vì sao có thể lắng nghe anh lâu như vậy. Tôi hỏi dò về chuyện tình cảm của anh, nhưng anh lại chỉ cười cười và nhìn về phía mặt trời đang lặn dần sau bụi cây phía xa, rồi bảo với tôi mọi thứ đều là duyên phận cả, đến thì đến, đi thì đi, như việc tôi với anh gặp và biết nhau cũng là do duyên phận thôi…Là duyên phận sao? Tôi, lúc đó, không để tâm lắm câu nói của anh, nhưng bây giờ, sau rất nhiều chuyện xảy ra, tôi mới bắt đầu tin có lẽ có thứ gọi là duyên phận như anh nói.


Mỗi lần nhìn thấy mặt trời lặn ở phía xa, cũng cái màu rực rỡ như buổi chiều hôm ấy, tôi lại thấy lòng mình nặng xuống, như thể mang thêm một bao cát vĩ đại trên lưng vậy. Thì ra đó là tình cảm mà mọi người hay nói đến…17 tuổi, lần đầu tiên tôi có cảm giác nghèn nghẹn nơi ngực mình, ừ nhưng không phải điều gì quá lớn lao. Nếu nhớ lại ngày hôm ấy, tôi sẽ bắt xe buýt lên chiếc cầu quen thuộc kia, đi bộ chờ cho trời sẫm tối và nhìn cầu lên đèn hoà với màu cam đo đỏ của ánh chiều tà. Buổi chiều hay làm lòng người buồn, nhưng tôi lại chỉ nhớ về những kỉ niệm ngọt ngào mà thôi…

- Nè nè, anh đi du học ở bển có gì vui không kể em nghe với?

- Vui hả…Hm, để xem…chắc có mấy con gấu túi với…một cái túi lớn đón chào em ở bển đó, haha.

- Hông có vui gì hết, kể chuyện khác đi!

- Em biết tại sao các quốc gia tư bản lại rất phát triển không, để anh nói cho mà nghe, nó là vầy nè…- Mắt anh sáng rỡ lên, đó chính là dấu hiệu cho việc anh chuẩn bị nói tới một vấn đề mang tầm “vĩ đại”.

- Chuyện vĩ mô đó em không nghe đâu! Sao anh thích nói mấy cái đó cho em nghe quá vậy? - Tôi lườm lườm nhìn anh.

- Thì anh thích tẩy não chuyên văn mà – anh nhìn thẳng vào mặt tôi rồi lại cười tươi như thể mình “vô tội” không bằng.

- Anh tẩy não thành công rồi đó, bây giờ mở miệng ra nói chuyện với bạn em toàn nói về kinh tế rồi triết học này không hà… - Tôi lại đảo mắt nhìn sang hướng khác, không dám nhìn vào mắt anh.

- Sao? Mấy lần nói chuyện với anh chất lượng chứ hả? Kiến thức chẳng phải rất quan trọng sao? Hông lẽ em muốn anh nói những câu vô bổ đại loại như “Thuỵ Nhiên ơi, em có biết là em dễ thương lắm không!” à?

- Ý anh là em không dễ thương á?

- Giờ em muốn ăn gì anh chở đi ăn, anh không thể để em về nhà với cái bụng rỗng được, như vậy danh dự của anh chẳng biết để vào đâu!

- Em ăn kem! Mà phải là kem trong tiệm kem đàng hoàng đó nha, không ăn kem trong tiệm đồ ăn nhanh đâu đó.

- Đau dạ dày mà ăn kem á! Em có bị gì không vậy?

- Cái đồ Nước Đá chết bầm, chở em đi ăn kem đi đừng nói nhiều, không thôi cho em về nhà ăn cơm mẹ em nấu đi!

- Rồi, thì ăn kem, nhưng chẳng biết tìm đâu ra cái tiệm kem như em nói giữa thành phố này nữa…

- Đồ Nước Đá…

- Kem Lạnh, anh sẽ gọi em là Kem Lạnh, cái đồ ham ăn kem mà không tiếc lời “tồn thương” người khác.

Tôi ngẩn người nhìn ly kem trước mặt đã tan ra tự bao giờ. Từ ngày anh đi, tôi cũng không còn thích ăn kem nữa, chỉ đơn giản ra tiệm kem anh đã từng dẫn tôi đi ăn, gọi một ly kem trái cây – hương vị kem mà anh thích, rồi ngồi nghĩ ngợi lung tung, hay đọc một quyển sách và quên mất mình đã gọi ly kem đó từ bao giờ. Đôi khi tôi thấy mình cũng ngốc lắm, nhưng lại để bản thân mình cứ phiêu diêu như thế.

Ngày anh ra sân bay để quay về tiếp tục việc học của mình bên một quốc gia xa xôi, tôi đã dặn mình không nhìn đồng hồ, không quan tâm thời gian, cũng không được nghĩ ngợi gì nhiều. Tôi đã làm được, cho đến tận phút giây cuối cùng. Nhưng sự mạnh mẽ có lẽ chỉ là vỏ bọc mà mọi người con gái đều nguỵ tạo cho mình mà thôi. Ngay ngày hôm sau, tôi lại một mình ra sân bay, đứng giữa một nơi xa lạ và rộng lớn với tiếng ù ù của động cơ máy bay, nhìn người ta đi đi về về đón nhau, chào nhau, rồi bất ngờ khi thấy bên má mình ươn ướt. 
Đó là nước mắt, nhưng là nước mắt của bình yên, vì khi nghĩ đến anh, tôi chỉ thấy sự bình yên chứ không hề có chút buồn đau nào.

Bạn tôi hỏi, sao tôi không nói với anh là tôi thích anh. Tôi không biết, có lẽ tôi sợ mất đi tình bạn mà chúng tôi đã dùng thời gian mà có được, hoặc cũng đơn giản, chỉ vì tôi biết đó là tình cảm tự nhiên, thì cũng hãy để nó ra đi tự nhiên, như anh đã chẳng từng nói mọi thứ đều là duyên phận cả. Tôi không mất gì, nên không có gì đáng để buồn đau, thậm chí tôi thấy mình còn nhận được một chút gì đó…Lần đầu biết dành tình cảm đặc biệt cho một người, cảm giác quan tâm một ai đó xa lạ và cả cảm giác xốn xang nhè nhẹ nữa…

Anh nói: “Trái Đất này nhỏ lắm!”

Tôi nói: “Trái Đất này cũng bự tổ chảng hà!”

Anh lại xoa đầu tôi và nói: “Gấu túi sẽ chờ em bên đó nhé!”

Tôi sẽ cố gắng qua được nơi có những chú gấu túi xinh xắn ấy, nói cho anh biết rằng, tôi đã từng thích anh thật nhiều. Nhưng có điều quan trọng hơn mà tôi hiểu anh muốn nhắn nhủ đến tôi. Khi tôi qua được bên ấy, tức là tôi cũng đã trưởng thành phần nào rồi, anh muốn tôi trưởng thành và mạnh mẽ, như anh đã từng và không ngừng cố gắng như vậy. Khi ấy, chúng tôi sẽ như hai người tri kỉ cùng ngồi lại, nhớ lại những khoảng khắc đẹp đẽ và đáng yêu như vậy, cùng nhau mỉm cười…