Chỉ có gió mới làm những chiếc lá rung rinh


Tôi thừa nhận mình là một chàng trai nhút nhát. Nhút nhát y như những cơn gió nhẹ vậy, chỉ thoáng qua mơn man, khẽ lay động những chiếc lá non tơ yếu ớt, chứ chẳng như những tia nắng lung linh ấm áp mãi đọng lại trên những tán lá mượt mà!

Tôi thu mình trong cái vỏ bọc bí mật, trong khoảng trời của riêng mình. Chẳng có ai hiểu được tôi đang nghĩ gì, sẽ làm gì. Ngay cả Linh!

Linh là cô bạn gái thân thiết duy nhất của tôi. Tôi và cô ấy quen nhau từ hồi còn nhỏ xíu . Linh là một đứa con gái cá tính, mạnh mẽ, đôi khi cũng rất nữ tính. Linh năng nổ nhiệt thành và luôn được mọi người quý mến. Nó khác xa hoàn toàn với cái vỏ bọc thầm kín của tôi. Linh có nhiều vệ tinh săm soi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đặc biệt chú ý tới một ai cả. Linh vẫn chuyện trò cùng tôi, vi vu vung tôi trên những con phố dài đầy lá và gió!

"Linh đã từng thích ai chưa nhỉ". Đó là câu hỏi tôi để sâu trong tận đáy lòng mình, thi thoảng tôi lôi nó ra và tự hỏi mình vào những buổi chiều êm ả như thế này vậy!

Có thể! Dĩ nhiên là có chứ. Cô ấy nhiều vệ tinh xoay quanh thế cơ mà. Đã có lúc tôi nhận mình là một trong những vệ tinh đó, một vệ tinh nhỏ nhoi vô cùng, một vệ tinh chỉ đứng từ xa và lặng lẽ ngắm nhìn như thế chiêm nghiệm về một điều gì đó xa vời lắm!

Tôi thừa nhận rằng mình thíc Linh, thích từ lâu lắm rồi. Thích từ cái lúc trái tim của một thằng con trai biết rung động trước một người con gái. Nhưng những tình cảm đó tôi chẳng giám thể hiện ra đâu. tôi sẽ chôn chặt nó trong sâu thẳm đáy lòng mình.

Tôi nhút nhát! Tôi rụt rè! Tôi chẳng đủ can đảm để nói thật với lòng mình, với những điều tôi nghĩ và muốn làm thì ai bảo tôi là gió nào, những cơn gió nhẹ không đủ can đảm đâu. Nó chỉ dám thoảng qua, mơn man, nhè nhẹ bên những chiếc lá xanh mướt!

Nhưng dù sao chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau mà. Tôi nghĩ mọi chuyện nên dừng lại ở một mức độ nhất định. Giả sử tôi vượt qua mức độ đó thì tôi sẽ đánh mất đi những gì mình đang có, đó có thể là những kỉ niệm đẹp giữa tôi và Linh.



Một buổi chiều mùa hạ êm ả! Tôi chở Linh bằng chiếc xa đạp cũ rích của mình, chúng tôi thường ra công viên chỉ để ngồi. Tôi vẫn theo thói quen cũ, tôi lôi ra một xấp giấy A4 rồi hí hoáy vẽ một cái gì đó! Còn Linh ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn những chùm hoa bằng lăng tím nhạt. Có khi cả buổi chúng tôi chẳng nói với nhau câu gì cứ làm việc của người nấy, xẩm tối thì về. Nhưng tôi nghĩ sẽ chẳng nhàm chán chút nào đâu, chí ít tôi cũng có thêm thời gian để bên cạnh cô ấy.

- Cậu đang vẽ gì đấy? Linh quay sang hỏi tôi

- Vẽ gió! Tôi mỉm cười.

- Hả? Vẽ gió? Gió.. thì làm sao mà nhìn thấy được? - Linh ngạc nhiên.

Tôi không nói gì, cắm cúi vẽ tiếp. Lát sau tôi chìa bức tranh ra trước mặt Linh, bức tranh mô tả những ngọn cỏ may khẽ rùng mình theo gió.

- Cậu nhìn thấy gió chưa?

- Có lẽ. Cô ấy cười vang lên.

Ánh mặt trời dịu êm của buổi chiều phản chiếu trên gương mặt của Linh. Bỗng tôi hỏi vu vơ:

- Giữa nắng và gió! Cậu thích cái nào hơn?

- Ừm.để tớ nghĩ xem nào, là nắng đi. - Cô ấy vẫn mỉm cười.

Còn tôi thì vẫn lặng im. Lòng tôi chợt se lại, một cảm giác nao nao quẩn quanh lòng tôi. Dĩ nhiên linh phải thích nắng rồi. Nắng ấm áp và có thể nhìn thấy. Còn gió thì nhút nhát lắm!

Tôi luôn nghĩ cuộc sống của mình sẽ êm đềm trôi qua như vậy, nhưng nó đâu có xảy ra như những gì tôi không mong muốn. Câu chuyện giữa tôi và Linh, cậu chuyện giữa lá và gió…có sự xuất hiện của người thứ 3.

Đó là Hoàng, học lớp kế bên. Hoàng và Linh quen nhau ở câu lạc bộ tiếng anh, thi thoảng tôi vẫn thấy hai người họ trò chuyện với nhau và trao đổi một việc gì đó. Hoàng đẹp trai, học giỏi và nói chuyện cực duyên luôn. Hoàng cũng thích Linh, tôi nhận ra điều đó trong ánh mắt của Hoàng mỗi khi cậu ấy nhìn Linh. Có lẽ Hoàng hợp với Linh hơn, vì cậu ấy là nắng mà nắng thì dịu dàng và ấm áp lắm, nắng không gió…mãi rụt rè và nhút nhát.

Vào một buổi chiều, tôi chở Linh đi trên con đường đầy lá quen thuộc. Tôi lặng im ngắm nhìn con phố, Linh vẫn lắc lư theo giai điệu quen thuộc của bài hát yêu thích.

- Tối hôm nay cậu có hẹn à? Tôi hỏi.

- Hả? Ừm…hẹn hò gì đâu.

- Với Hoàng ư?

- Uhm, Hoàng mời tớ đi coi phim.

- Đi vui vẻ ha! - Tôi nói…

Linh khẽ mỉm cười. Còn tôi thì im lặng. Buổi chiều mùa hạ êm ả vỡ tan như những chiếc lá khô lạo xạo dưới vòng bánh xe. Tối hôm đó, tôi về nhà một mình tôi thơ thẩn bật lên một giai điệu buồn. có lẽ nó hợp với tâm trạng của tôi lúc này!

Tôi thả mình xuống chiếc ghế bành êm ái, nhắm mắt lại và nhấm nháp hương vị của một ngày buồn tẻ. Tôi nghĩ mình cần phải đi dạo, mỗi khi buồn tôi vẫn thường đạp xe thong dong quanh những con phố và replay bài hát mình yêu thích.

Buổi tối hôm đó trời đầy sao, đêm mùa hạ yên ả, nhưng trong lòng thì cảm thấy trống vắng vô cùng. Tôi dựng xe ngồi bên bờ hồ, ánh đèn rọi xuống mặt hồ lấp loáng. Tôi đưa mắt ngắm nhìn phố xá.

Bỗng tôi thấy một người rất giống Hoàng, đúng là cậu ta rồi…tại sao cậu ta lại ở đây nhỉ, chẳng phải hôm nay cậu ta có hẹn với Linh sao. Tôi la lớn:

- Ê…Hoàng

Cậu ta quay lại nhìn tôi rồi thì thầm với đám bạn cậu ta, rồi sau đó Hoàng đi sang chỗ tôi…

- Gì vậy Phong…sao lại ở đây? - Hoàng hỏi tôi.

- Câu này… tôi phải hỏi cậu mới đúng, chẳng phải hôm nay cậu có hẹn với Linh sao, sao giờ này còn ở đây?

- Đúng là tớ có hẹn với Linh…nhưng tớ lại có hẹn trước với lũ bạn tớ rồi…vậy nên…

- Vậy nên cậu định để Linh ở đó một mình sao…Tôi ngập ngừng tiếp lời cậu ta.

- Tớ có thể hẹn Linh lần khác được mà. - Hoàng vẫn hồn nhiên đáp lời và trong đôi mắt của cậu ta không có một chút gì hối lỗi cả. Bởi Linh sẽ rất buồn nếu như cậu ta không đến, tôi biết bề ngoài Linh luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ nhưng sâu thẳm bên trong cái vỏ bọc mạnh mẽ đó là sự yếu đuối, dễ xúc động và cần được che chở…

- Cậu nói thế mà được à? - Cậu có biết Linh sẽ rất buồn không, cậu đừng để cô ấy phải khóc…làm tổn thương một người con gái cậu cảm thấy vui sao…đồ tồi…tôi góp nhặt tất cả sự can đảm nhỏ nhoi trong con người mình để nói với Hoàng.

Cậu ta im lặng một hồi lâu, rồi cậu ta nói:

- Cậu nói tôi làm tổn thương cô ấy, cậu nói tôi dối trá, vậy thì cậu làm đi…còn hôm nay tôi bận rồi chào cậu…Nói rồi Hoàng đi thẳng bỏ tôi lại với đống cảm giác hỗn độn, có chút gì đó chạm vào lòng tự ái của tôi, có chút gì đó tức giận thay cho Linh, và có chút gì đó khinh khỉnh dành cho hắn.

Tôi vẫn đứng đó.

Im lặng.

Gió vẫn thổi.

Và tan biến đi trong màn đêm.

Tôi lại nghĩ.

Rồi quyết định.

Tôi phải làm một điều gì đó vì Linh, đã đến lúc tôi phá tan đi cái vỏ bọc nhút nhát ngày nào của mình rồi, mặc dù Linh không thích tôi người cậu ấy thích là Hoàng. Nhưng tôi vẫn phải làm một điều gì đó vì cậu ấy, tôi không muốn Linh phải khóc.

Tôi lặng lẽ lấy chiếc xe đạp và tới chỗ hẹn…

Trước rạp chiếu phim, có một cô gái đứng đó và chờ.

Mắt cô vẫn đăm đăm nhìn về phía cuối con đường, nơi cô kiếm tìm một sự hiện diện.

Nhưng dường như, điều ước đó vẫn mong manh xa vời lăm. Mong manh y như những bong bóng mùa hè vậy, lung linh trong phút chốc rồi vỡ oà trong nắng.

Gió nhút nhát, gió rụt rè, gió không lung linh ấm ápnhư những tia nắng. Nhưng cô vẫn cứ thích gió, gió mơn man khe khẽ đánh thức những chiếc lá. Nhưng gió bay đi bay đi lá sẽ buồn sẽ nhớ nhớ mãi…

Có lẽ! Cô thực sự đã thất bại trong cuộc kiếm tìm mong manh này, hy vọng dường như đã vỡ oà theo những cơn gió vi vu bất tận!

Cô quay đi như một kẻ bại trận

- Này… Linh…! - Một giọng nói thân thuộc vang lên.

Cô quay lại, trước mặt tôi hiện lên hình ảnh người con trai tôi hằng mong đợi.

- Nếu..như tớ lại hỏi cậu rằng cậu thích nắng hay là gió thì cậu sẽ trả lời thế nào.

Cô không nói gì, chỉ cười. Trong vài giây phút suy ngẫm cô chạy nhanh sang ôm chầm lấy cậu ấy.

Dĩ nhiên sẽ là những cơn gió rồi!

Chỉ có gió mới thổi bay đi những phiền muộn trong cô!

Chỉ có gió mới làm cho những chiếc lá rung rinh…thổn thức…

P/s: Tại thời điểm đó ở một nơi khá xa có một cậu con trai đang mỉm cười một mình bởi cậu nghĩ rằng mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Và Linh cũng không quên gửi một lời cảm ơn tới cậu!