Ảnh minh họa
Tưởng như hạnh phúc sẽ mỉm cười với em, nhưng rồi em chợt nhận ra, mình đã đánh mất bản thân, đánh mất tình yêu vì cái mà người đời gọi là “ảo”. Cái “ảo” đó chính là người đàn ông hào hoa với những bộ cánh đẹp, lời nói ngọt ngào. Anh ấy bước ra từ xe hơi, đeo đồng hồ hàng hiệu.
Em đã từng cho rằng, anh là tình yêu sai lầm của em. Bởi bố anh là thợ rèn vất vả bên lò than, mẹ anh bán mặt cho đất bán lưng cho trời làm sao xứng với bố em là tiến sĩ, mẹ em là luật sư. Còn anh ấy bố là con của những chính trị gia danh giá hơn anh. Hơn nữa, anh ấy đẹp trai có bàn tay mềm mại đâu thô ráp như anh. Quan trọng hơn anh ấy có xe hơi, đưa đón em hàng ngày,... và anh chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cà tàng. Nhưng em đã sai, sai thật nhiều, bởi anh ấy đâu có yêu em như anh.
Đến một ngày, chán em, anh ấy gặp người con gái khác xinh đẹp hơn em, nghèo hơn em, anh nói rằng: “Anh không cần em nữa. Bởi từ lúc anh biết, em đã bỏ người em yêu suốt 3 năm đại học để yêu anh, anh đã nghĩ rất nhiều. Anh biết, hai người từng có nhiều kỷ niệm bên nhau. Vì sao em lại bỏ người ta chỉ vì anh? Bởi em thực dụng, em hời hợt trong tình yêu. Em chạy theo điều gì khi đã thề non hẹn biển với người khác. Khi anh hỏi em đã từng yêu ai chưa? Em đã nói rằng em chưa từng yêu ai phải không?...Em không tôn trọng tình yêu của mình… Tóm lại, với anh, em chỉ là cô gái để bông đùa chứ không thể làm người bạn đời được?”
Em đã khóc và nhớ về anh, nhớ về sự bội ước của mình, nhớ về lời “mắng nhiếc” của người khác “em chỉ là cô gái để bông đùa không thể làm bạn đời” của ai đó được. Rồi khi những ngày Valentine đến, em lại một mình đi trên con phố ngày xưa, ôn lại những kỷ niệm ngày mình còn yêu nhau. Anh chở em trên chiếc xe cà tàng, nhưng em đã cười rất vui. Rồi Valentine năm thứ hai em ốm, anh đã bỏ học, bỏ làm thêm để bên em cả ngày, khi em bị tai nạn anh đã khóc như thể em không còn trên đời nữa. Em đã cười và nói anh thật ngốc… Em ước thời gian có thể trở lại để em lại được nhìn thấy anh và em sẽ…sẽ …không để anh lại một mình như vậy.
Hứa rằng, sẽ thôi không nhớ về anh, sẽ để anh ra đi, nhưng em đã không làm được. Bởi anh biết không, mỗi ngày nhìn thấy anh, em như tìm lại được chính mình trong đó. Anh giờ đã khác xưa nhiều lắm. Anh đã là một nghiên cứu sinh với nhiều thành tựu. Còn với em, chỉ là sự đau khổ, già nua.
Mỗi ngày em đều tự nhủ mình không vào Facebook để tìm tên anh. Nhưng đôi tay em lại gõ tên anh. Một ngày em thấy dòng chữ anh đang hẹn hò với ai đó tim em lại đau nhói. Bởi cô gái ấy thật hạnh phúc vì có anh trong đời.
Anh đã đứng lên từ nỗi đau bị em ruồng rẫy, anh đã mạnh mẽ đi theo con đường anh chọn và anh đã làm được. Đã 3 mùa Valentine anh và cô gái ấy bên nhau hạnh phúc, mùa Valentine năm nay anh hẳn sẽ thật vui bởi gia đình anh có thêm thành viên mới. Còn em nơi đây với trái tim đã vụn vỡ và trái tim chẳng bao giờ tìm lại được một tình yêu...
Em đã từng cho rằng, anh là tình yêu sai lầm của em. Bởi bố anh là thợ rèn vất vả bên lò than, mẹ anh bán mặt cho đất bán lưng cho trời làm sao xứng với bố em là tiến sĩ, mẹ em là luật sư. Còn anh ấy bố là con của những chính trị gia danh giá hơn anh. Hơn nữa, anh ấy đẹp trai có bàn tay mềm mại đâu thô ráp như anh. Quan trọng hơn anh ấy có xe hơi, đưa đón em hàng ngày,... và anh chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cà tàng. Nhưng em đã sai, sai thật nhiều, bởi anh ấy đâu có yêu em như anh.
Ảnh minh họa
Đến một ngày, chán em, anh ấy gặp người con gái khác xinh đẹp hơn em, nghèo hơn em, anh nói rằng: “Anh không cần em nữa. Bởi từ lúc anh biết, em đã bỏ người em yêu suốt 3 năm đại học để yêu anh, anh đã nghĩ rất nhiều. Anh biết, hai người từng có nhiều kỷ niệm bên nhau. Vì sao em lại bỏ người ta chỉ vì anh? Bởi em thực dụng, em hời hợt trong tình yêu. Em chạy theo điều gì khi đã thề non hẹn biển với người khác. Khi anh hỏi em đã từng yêu ai chưa? Em đã nói rằng em chưa từng yêu ai phải không?...Em không tôn trọng tình yêu của mình… Tóm lại, với anh, em chỉ là cô gái để bông đùa chứ không thể làm người bạn đời được?”
Em đã khóc và nhớ về anh, nhớ về sự bội ước của mình, nhớ về lời “mắng nhiếc” của người khác “em chỉ là cô gái để bông đùa không thể làm bạn đời” của ai đó được. Rồi khi những ngày Valentine đến, em lại một mình đi trên con phố ngày xưa, ôn lại những kỷ niệm ngày mình còn yêu nhau. Anh chở em trên chiếc xe cà tàng, nhưng em đã cười rất vui. Rồi Valentine năm thứ hai em ốm, anh đã bỏ học, bỏ làm thêm để bên em cả ngày, khi em bị tai nạn anh đã khóc như thể em không còn trên đời nữa. Em đã cười và nói anh thật ngốc… Em ước thời gian có thể trở lại để em lại được nhìn thấy anh và em sẽ…sẽ …không để anh lại một mình như vậy.
Hứa rằng, sẽ thôi không nhớ về anh, sẽ để anh ra đi, nhưng em đã không làm được. Bởi anh biết không, mỗi ngày nhìn thấy anh, em như tìm lại được chính mình trong đó. Anh giờ đã khác xưa nhiều lắm. Anh đã là một nghiên cứu sinh với nhiều thành tựu. Còn với em, chỉ là sự đau khổ, già nua.
Mỗi ngày em đều tự nhủ mình không vào Facebook để tìm tên anh. Nhưng đôi tay em lại gõ tên anh. Một ngày em thấy dòng chữ anh đang hẹn hò với ai đó tim em lại đau nhói. Bởi cô gái ấy thật hạnh phúc vì có anh trong đời.
Anh đã đứng lên từ nỗi đau bị em ruồng rẫy, anh đã mạnh mẽ đi theo con đường anh chọn và anh đã làm được. Đã 3 mùa Valentine anh và cô gái ấy bên nhau hạnh phúc, mùa Valentine năm nay anh hẳn sẽ thật vui bởi gia đình anh có thêm thành viên mới. Còn em nơi đây với trái tim đã vụn vỡ và trái tim chẳng bao giờ tìm lại được một tình yêu...
Nguồn ĐS&PL