Tôi là nạn nhân của trò thách yêu

 Tôi không nguôi nghĩ về anh như một chàng hoàng tử đến từ trong cổ tích (Ảnh minh họa)
17 tuổi, tôi nghỉ học, xin bố mẹ cho ra thị xã làm nhân viên phục vụ cho quán giải khát ở ngay sát biển. Tôi hiền lành, chăm chỉ làm việc nên thường cuối tháng nhận lương, cô chủ hay cho thêm ít đồng. Ngoài tiền trả nhà trọ và tằn tiệm chi tiêu cá nhân, còn được bao nhiêu tôi gửi cả về quê để phụ thêm bố mẹ nuôi đàn em trứng gà trứng vịt đang tuổi lớn.

Thời gian gần đây, cứ tầm chiều muộn, quán tôi phục vụ lại đón một tốp thanh niên ăn mặc rất sành điệu, đi xe máy đẹp, đến quán ngồi nhâm nhi cà phê, có hôm đến tận nửa đêm, khi quán đóng cửa họ mới về. Bưng bê phục vụ bia, nước cho họ, đôi lúc một vài người trong nhóm cũng buông lời trêu ghẹo, bỡn cợt nhưng tôi chỉ cười, không dám đáp trả.

Bẵng đi một thời gian không thấy nhóm khách ấy đến quán, rồi một chiều cuối tuần, cả nhóm lại tụ tập ở cái bàn kê sát biển, gọi đồ uống. Khi đặt ly cà phê cuối cùng lên bàn, bỗng có một bàn tay ấm nóng, giữ tay tôi lại và đặt vào đó một đóa hoa hồng thơm ngát. Tôi lúng túng ngẩng lên nhìn người tặng hoa, lý nhí nói cảm ơn mà không dám cầm. Giọng nói nhẹ nhàng, người thanh niên có mái tóc nhuộm màu hạt dẻ sành điệu, bàn tay lấp lánh nhẫn vàng, ánh mắt nhìn như hút hồn, bảo tôi “đừng ngại cô bé, chỉ là thấy em dễ thương thì anh tặng em bông hoa thôi mà”. Các bạn anh ngồi bên vỗ tay hưởng ứng rào rào khiến tôi vừa vui sướng, vừa ngần ngại.

Đêm một mình trong nhà trọ, mùi hương thoang thoảng từ đóa hoa hồng anh tặng, trái tim tôi như đập lạc nhịp. Không biết có phải đó là tình yêu sét đánh mà nhiều người vẫn hay nhắc đó không, nhưng từ lúc nhận hoa anh tặng, tôi không nguôi nghĩ về anh như một chàng hoàng tử đến từ trong cổ tích.

Liên tiếp những ngày sau, chiều nào anh đến quán cùng nhóm bạn, tôi cũng nhận được từ anh một đóa hồng thơm ngào ngạt. Rồi tôi nhận lời yêu anh mà không cần biết anh ở đâu, anh làm gì. Tôi sống trong tình yêu rực màu hồng ấy được gần một tháng thì đến cuối tuần rồi, anh hẹn đến nhà trọ đưa tôi đi xem phim.

Hồi hộp chờ đợi, cũng đến lúc tôi nghe tiếng xe máy quen thuộc của anh. Vội vàng chạy ra cửa phòng đón anh, chưa kịp chào, anh đã ôm chặt lấy tôi, hôn tới tấp. Vừa ngạc nhiên, vừa ngại vì đang ở ngay trước cửa, tôi chợt nhận thấy có ánh đèn máy ảnh sáng lóa ngay sát bên và nhiều tiếng cười phá lên ầm ĩ. Chưa kịp định thần để hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nghe tiếng nói quen thuộc của anh, người mà tôi đang yêu thương: “Ê, tụi bay, tao thắng độ rồi đó nha. Cảnh mười mươi trước mắt tụi bây rồi đó”... Sau tiếng nói ấy là tiếng xe máy rồ ga, phóng vút vào màn đêm.

Sau những phút đứng lặng, tôi quay bước vào phòng. Buồn nhưng vẫn thấy mình còn may mắn là tấn trò vô liêm sỉ ấy đã kết thúc sớm. Một bài học đầu đời cay đắng nhưng chưa hề muộn.

Nguồn Tiền Phong