Ảnh minh họa
Sau 5 năm quen nhau, chúng tôi làm đám cưới đến nay được 7 năm. Con gái 5 tuổi rưỡi và con trai gần 4 tuổi. Cuộc sống gia đình hạnh phúc vui vẻ, vợ chồng hoà hợp, chung suy nghĩ, quan điểm và cách sống, trình độ ngang nhau, chưa hề cãi cọ lớn tiếng hay bất đồng gì. Chồng tôi thường xuyên công tác xa nhà, tôi tạm gác sự nghiệp qua bên để lo việc nhà cửa, cơm nước, chăm sóc con cái và dạy dỗ chúng học hành.
Cả hai đều chu toàn bổn phận trách nhiệm của mình, không có bất cứ lý do gì để phàn nàn đối phương. Gia đình chồng rất thương tôi, mỗi khi anh đi xa, ba má chồng sợ tôi vất vả phải cáng đáng mọi việc trong ngoài nên thường xuyên nấu món ngon và mua đồ rồi nhờ anh chồng đem tới nhà tôi để san sẻ bớt phần nào việc bếp núc.
Đôi khi nhà bị hư hỏng lặt vặt hay con cái nóng sốt bịnh hoạn, anh chồng đều sốt sắng lái xe đến sửa giúp hoặc cùng tôi đem con đi bác sĩ. Nhà ba má chồng cách nhà tôi gần 100 km, nếu không kẹt xe thì lái mất một tiếng, nhưng đoạn đường này hầu như ngày nào cũng kẹt nên tốn gần 2 tiếng để tới nhà tôi là chuyện thường. Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi anh chồng cũng đến nhà tôi chơi, đơn giản chỉ để thăm các cháu. Anh cũng hay mua đồ chơi, quần áo cho các con tôi lắm.
Thấy anh hay quan tâm chăm sóc đến gia đình mình, tôi cũng biết ơn, mua những món quà có giá trị tặng anh những dịp sinh nhật và Noel. Dĩ nhiên tôi có bàn bạc với chồng. Rồi tôi cũng hay làm bánh làm mứt, nấu những món anh ưa thích mỗi khi anh đến chơi. Mối quan hệ giữa anh và tôi rất tốt đẹp đúng nghĩa của em dâu và anh chồng. Anh hơn tôi 4 tuổi, làm việc cho chính phủ tiểu bang, tính tình đàng hoàng ít nói, thông minh. Anh thuộc mẫu người sống nội tâm, vẫn độc thân dù tôi biết có nhiều cô gái thích anh lắm, họ năn nỉ tôi và má chồng làm mai anh cho họ.
Nói khách quan nếu tôi chưa chồng thì anh chắc chắn sẽ là đối tượng tốt cho tôi chọn lựa. Sau vài lần dàn xếp gặp mặt, anh có vẻ miễn cưỡng, chẳng mặn mà gì, sau đó anh nói thẳng không thích mai mối gì hết, đừng làm vậy nữa. Tôi tôn trọng anh nên ngừng hẳn việc đó. Có vài lần anh mang lên nhà tôi, khi thì chậu lan tím to đầy bông đẹp thuần khiết, loài hoa tôi yêu thích, khi thì hộp bánh chocolate tôi say mê, có khi anh lại ghé vào nhà hàng mua vài món ăn khoái khẩu của tôi. Anh dường như biết và hiểu rõ tôi muốn gì, thích gì.
Một lần, vì con làm hư ipad, gặp đúng lúc má chồng gọi hỏi thăm, tôi liền "méc" tội cháu nội của bà phá quá. Chiều hôm đó anh chạy thẳng từ chỗ làm tới nhà tôi đưa cho ipad của anh, nói xài tạm đi trong lúc chờ anh đem sửa. Chẳng biết vô tình hay cố ý, anh để những dòng tâm sự vào một file riêng và tôi rất tình cờ mở ra, tò mò đọc. Tôi thật hối hận cho hành động này của mình, giá như đừng đọc có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn rồi.
Đại khái anh nói (anh viết bằng tiếng Anh vì anh không biết đọc và viết tiếng Việt) có cảm tình đặc biệt với tôi từ ngày đầu tiên chồng tôi dắt về ra mắt gia đình. Anh thầm ganh tỵ với em trai bao năm nay, nhưng nhìn gia đình tôi hạnh phúc anh đành chôn giấu tình cảm trong lòng. Anh rất đau khổ, khó chịu về điều đó. Anh muốn tránh né tôi nhưng càng né nỗi nhung nhớ càng sâu đậm thêm.
Bao lần anh định bụng dọn tới một nơi thiệt xa để cắt đứt nỗi buồn của lòng mình, ngặt cái cha mẹ già hay ốm đau trong khi anh chị em ai cũng có gia đình và đều ở xa, họ chỉ trông vào anh nên anh không đành lòng. Rủ cha mẹ đi theo thì họ không chịu vì không muốn xa rời con cháu. Anh cứ phải ráng cố che giấu sự thật tình cảm của mình, không biết đến được lúc nào nữa. Những lúc thấy tôi vật lộn với đống công việc nhà cửa, con cái mỏi mệt, anh đau lòng muốn san sẻ nhưng lại sợ không kiềm chế được bản thân, sợ đi quá đà, sợ tôi chê trách coi thường.
Anh muốn quên tôi đồng thời lại sợ mất tôi, muốn xa tôi nhưng lại cũng muốn được nhìn thấy tôi, dù là thỉnh thoảng thôi anh cũng mãn nguyện. Đọc xong tôi bối rối, chẳng biết làm sao đối xử với anh đây. Tôi chọn giải pháp làm lơ như mình không đọc không biết, vẫn cư xử với anh như bình thường. Tôi bắt đầu để ý và thấy anh dần dần tránh mặt mình, mỗi khi vợ chồng con cái ghé nội chơi, anh đều lấy cớ đi tập gym, hay có bạn rủ uống cà phê này nọ.
Con tôi chúng buồn, cứ nhắc bác hoài. Còn hỏi tôi sao mỗi lần ghé bác đều không có nhà, mà cũng không thấy bác ghé chơi. Chồng tôi vẫn vô tâm chẳng thấy chuyện gì thất thường xảy ra. Lần sinh nhật vừa rồi của tôi, chồng lại đi công tác, chẳng một ai nhớ, chỉ có anh mua tặng tôi bình bông to đẹp rực rỡ. Tôi bỗng chạnh lòng, suy nghĩ vơ vẩn cả đêm. Rồi tôi đổ bệnh nặng trong lúc chồng đang công tác ở nước ngoài về không kịp. Anh và má chồng vội vã chạy lên, má chồng ở nhà trông coi đám nhỏ còn anh đưa tôi vào viện.
Anh nghỉ làm suốt 5 ngày để túc trực bên tôi, chăm sóc tôi từng ly từ tí. Những lúc sốt mê man tôi mơ hồ cảm giác được anh vuốt mặt mình, giọng anh từ nơi xa vời vợi kêu tôi hãy tỉnh lại. Khi mở mắt ra thấy anh đang nắm tay tôi thật chặt như sợ tôi biến mất khỏi anh, còn mắt anh hoen đỏ. Đến khi chồng tôi về, anh lại lặng lẽ rút lui một cách thầm lặng.
Dạo này ba má chồng hay gọi tôi phàn nàn anh thường đi đâu suốt, tới khuya mới về. Hỏi đi đâu anh trả lời qua loa. Anh vốn ít nói nay lại càng kiệm lời hơn, không ai biết nguyên nhân gì, tất cả đều lo lắng cho anh. Giờ tôi phải làm sao? Tiếp tục giữ im lặng hay nói chuyện thẳng thắn với anh? Nhưng biết nói gì bây giờ trong khi tình cảm tôi dành cho anh đã có gì đó không còn bình thường nữa, mặc dù tôi vẫn còn yêu chồng. Tình trạng này kéo dài tội nghiệp ba má chồng tôi quá. Tôi cảm thấy có lỗi với chồng, với ba má chồng và cả với anh luôn.
Nguồn VNE